“Cám ơn Người, cám ơn đời
Cám ơn tất cả
ơn nghĩa này thật chẳng dám quên.”
Người đàn bà nói qua màng nước mắt
tay run run sờ vào chiếc xe lăn
ghi tên họ đầy đủ của ân nhân
khẩn xin Thượng Đế trả ơn người bội hậu.
Từ ngày nhận tin lòng anh nung nấu
khi có người ân tặng chiếc xe lăn
tia hy vọng sáng loé giữa nhọc nhằn
là phương tiện để đổi đời lần nữa.
Anh sẽ dùng đi kiếm cơm từng bữa
giúp vợ con trong cảnh túng quẩn này
bán vé số với còn lại đôi tay
cũng qua ngày đoạn tháng.
Cuối đường hầm là ánh sáng
Nhưng Thầy ơi !đã chậm bước rồi
giá chiếc xe về trước vài hôm thôi
thì có lẽ anh còn được lần nhìn tận mắt
Trước khi lìa đời anh vẫn nhắc
ước mơ cuối cùng ,chiếc xe lăn tay
ơi anh đời quá đọa đày
hãy yên nghĩ trong bình yên cõi khác.
Xin cúi đầu cám ơn thêm lần nữa
nhưng Thầy ơi ! đã chậm bước rồi….
** Viết theo lời kể của Mục sư Nguyễn Xuân Bảo