Hôm qua con chữ đợi chờ
áo cơm đã cuốn vần thơ xa đời
cố tìm một chút thảnh thơi
tội thân đến phải rã rời xác thân
đêm về lạc mộng khỏi Trăng
mặc cho cơn đói nhắc rằng quên cơm
ngày xưa theo phận gối rơm
ngày nay theo chủ thành Bờm dắt trâu
quên Thơ vì việc ngập đầu
thiếu con chữ nợ vì câu cần tiền
ước gì dứt hết trần duyên
bỏ quên cơm áo lên miền hoang mơ
neo thuyền Trăng tại bến chờ
cho Thu nối mộng vào Thơ tự tình
áo cơm đã cuốn vần thơ xa đời
cố tìm một chút thảnh thơi
tội thân đến phải rã rời xác thân
đêm về lạc mộng khỏi Trăng
mặc cho cơn đói nhắc rằng quên cơm
ngày xưa theo phận gối rơm
ngày nay theo chủ thành Bờm dắt trâu
quên Thơ vì việc ngập đầu
thiếu con chữ nợ vì câu cần tiền
ước gì dứt hết trần duyên
bỏ quên cơm áo lên miền hoang mơ
neo thuyền Trăng tại bến chờ
cho Thu nối mộng vào Thơ tự tình