Nắng Thu vàng treo trên đầu suối vắng
trưa lang thang đi nhặt lại hoang sơ
ta – tên gàn không gánh chữ làm thơ
mà gánh buồn đem nhận chìm xuống nước
buồn chạm đáy sỏi , buồn nổi lên được
ta buông mình xuống suối – ướt lạnh run
không ai cả – mặc tình với cơn khùng
đem mưa đá dội trên đầu lũ cá
từ viên đầu gợn lăn tăn sóng – lạ
tưởng mồi ngon cá chạy tản rồi tràn vào
hàng chục viên sau rơi xuống ào ào
thành trận mưa khiến nháo nhào chạy chết
Nắng Thu vàng ngã về tây – ngày hết
chân hoang rướm máu – đời , sức kiệt rồi
ta còn gì – theo lá – trở về thôi
mong được suối đưa qua bên kia – nguồn cội
buồn bỏ lại đây – ghi vài giòng tự hối
thuyền lá Thu chở con chữ xa dần
để mai này bên sỏi đá – nếu cần
nhân gian chắc cũng nhặt được thơ mà đọc
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Oct 21, 2008 3:16 pm