Có những lúc chìm đời trong câu giả dụ
màu mây xanh , màu nắng ấm … bất cần
ta tự thân , đã quên mất bản thân
trừng đôi mắt giữa đêm dài … vì nợ
Màu nắng nào nhắc cho em , để nhớ
sợi lung linh còn vương đọng quanh mình
hoa cỏ nghiêng theo bóng nhỏ xinh xinh
chừ nghe lạ từ sóng biển xa, phố núi
có những lúc chìm đời trong câu hỏi
sao vần thơ mãi nối đoạn oan khiên
nửa đời vẫn không bỏ đuợc muộn phiền
đeo dai dẳng – bạn tình chung thuỷ lắm
màu mây nào hồng hơn môi tô đậm
vệt còn vương để lại chút giận , buồn
trong ngớ ngẩn ta tự trách mình luôn
giờ nhan nhản bên biển đời sóng nổi
khi giữa xưa , nay oan khiên – là gạch nối
em hạnh phúc trăm chiều , nhớ tiếp theo quên
ta nhắm đôi mắt khổ cũng không đủ để đền
nên thực tế đời – làm sao chạy trốn .
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu May 28, 2009 7:31 am