Nhắc đến nồi canh chua làm tui nhớ
em làm màu cho cả chục trái ớt hồng
rồi còn hỏi : anh có ăn được không ?
khiến tui ngẫm về câu chuyện sự tích cũ
Có lẽ đã quá xưa … xưa như vũ trụ
là đàn ông chả lẽ sợ em sao ?
thân sừng sững cở 7 thước cao
nào có ngán ai … dẫu chung đường chung hướng
Tưởng rằng bỏ ớt nhiều làm tui hết ăn là em được cười ngất ngưỡng
lãm rồi em ơi ! ma cao 1 thước , đạo cao trượng dài
tui ăn không được thì em cũng phải bó tay
nhăn cái mặt ngồi lì mà chờ trời sáng ….
Đốt cho đến tàn 100 cây đèn cầy lãng mạn
những trái ớt kia cũng chả bớt cay giùm
nhìn tô canh chua toàn 1 màu đỏ đỏ hồng
tui thấy tiếc nhưng lòng bình yên không gợn sóng .
Và nhất là khi khuôn mặt em bừng lên vì vỡ mộng
hai mắt nổi đom đóm không như lúc mới đi chợ về
tui sẽ bước ra đường tìm lại vầng trăng cũ đam mê
quên đi mấy trái ớt làm mồ hôi đẫm ướt áo