Chiều vàng rơi trên vùng đời hoang lỡ
“mộng bền lâu” đổi câu vị kỷ thâm trầm
có lần nào em đi ngược tháng năm
trở về lúc chẳng lo cơm , chạy áo
và lúc ta còn là thiên thần (dù giả tạo )
ngất ngưỡng say như cháu Lý Bạch đương thời
góc khổ kia buông theo sóng rã rời
từng mảnh vụn trôi tấp bờ tỵ nạn cũ
Chiều vàng rơi nơi xứ người tự thú
bao nhiêu năm em đổi câu vị kỷ- cho mình
ta gục ngã như con vật – thình lình
đã đứng vững giữa ngàn phong ba bão tố
để hôm nay chỉ vết sướt nhỏ – xô đỗ
từ Thiên thần đến hoang mảnh thú rừng
” mộng bền lâu” chợt tan biến giữa chừng
khi cơm áo không là nhu cầu để sống
Chiều vàng rơi bước lang thang – tỉnh mộng
em đổi thay – ta- vẫn trơ gan như ngày nào
rượu càng uống, càng thấm đẫm thương đau
linh hồn mỏng trong ta đã chết rồi thú sống
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Tue Aug 17, 2010 3:01 pm