Đất rộng trời cao

* ” Ba mươi pháo nổ rộn ràng
giật mình ! gì nhỉ ? Xuân sang lúc nào
bây giờ đất rộng trời cao
mà ta chẳng có chốn nào nương thân
thôi đành về đó dừng chân
(ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau) ”

bài thơ ngắn ba muơi năm về trước
anh đọc tôi nghe , thuở lưu lạc trên chính quê hương mình
” thôi đành về đó ” cũng có chút tình
để đêm giao thừa bày khói hương dâng cúng

và hôm nay , sau ba mươi năm , tôi cũng …
đã như anh , nhưng lưu xứ nửa vòm trời
tiếng pháo giao thừa văng vẳng đâu đó … rơi
bày bánh mức , tôi lâm râm khấn nguyện

đất rộng trời cao … chốn nương thân – niên viễn
đành trở về , tự trở về , đón xuân
từ trong sâu thẳm , gội sạch bụi trần
buông xã hết những đắng cay của năm cũ

bài thơ ngắn như một lời tự thú
anh ly hương , tôi giờ cũng ly hương
đất rộng trời cao … ta vẫn tìm đường
trở về quê Mẹ , nương thân cho hết quãng đời còn lại

để (ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau)

* bài thơ của Trần Tấn Diêu

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Thu Feb 07, 2008 10:04 am

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: