Bài T. H. thứ 94 (Là mãi mãi )

Xuân gõ cửa gọi buồn về chốn cũ
đường phố Cần những tối hẹn hò xưa
gió se lạnh lung lay tán lá dừa
tay trong tay ta quên đi ngày tháng.

Đời vốn lỡ cho lần không bạo dạn
nụ hôn nhanh vẫn còn mãi ngại ngần
tuy sỏi đá reo vui dưới bước chân
nhưng len lén khi đặt nụ hôn vội.

Và phố Cần là bằng chứng buộc tội
trói hai ta vào cùng sợi dây oan
mùa xuân đến tưởng mở cửa địa đàng
đâu ngờ phải chít khăn tang – tình chết.

Xuân trở lại không còn gì tha thiết
nơi xứ người đêm lạnh buốt từ tim
đời xô ngã khi vẫn mãi đi tìm
và chối bỏ những gì trong hiện tại.

Em yêu ơi ! tình cho em là mãi mãi….

Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn

Ngày 26 tháng 1 năm 2005

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: