——– Dạo ——-
Em mỗi ngày thêm đẹp
môi rạng nở ngàn hoa
ta Thiên thần hết phép
tóc lốm đốm bạc – già
Mưỡu
Dòng đời vẫn mãi trôi trôi
được thua – vinh nhục để rồi cũng tan
Nói
Hơn hai mươi năm trước
nơi xứ người lạc bước ngập ngừng đi
ngoảnh sau lưng đại dương thẫm xanh rì
bóng mất bóng biệt ly ngàn vạn dặm
ngỡ ngàng hoang đảo im trông nắng
hụt hẫng chợ đời lặng đợi tin
đêm mơ hoang bóng dừa rũ dáng hình
nghe sóng gọi câu nhục vinh gánh chịu
dòng đời vẫn trôi trăm nỗi đau còn thiếu
một lần thôi em có hiểu cho không ?
ta già nên đã hoá ngông
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Oct 14, 2010 11:52 am