Bên dòng đời lạc lõng
lại cúi đầu mặc cho mộng tàn phai
vô tình hay không mà những đắng cay
từ cửa miệng tuông dài ra – đay nghiến
nửa giấc mơ đời trôi miên viễn
một hình ảnh tạm đứng lần khân
giá bây giờ ngã xuống giữa đường trần
chắc gì có bước chân người đưa tiễn
đành ngoảnh mặt rồi tự mình im tiếng
tự mình làm tên câm nguyện yên bình
dối đời nhận đủ nhục vinh
dối người mang cả vào mình trăm oan
ngày đưa giọt nắng chiều tàn
đời đưa mộng lỡ trăm ngàn nỗi đau
với tay vuốt tóc bạc màu
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Wed Aug 18, 2010 3:02 pm