Chừng như có lúc
ta bỏ quên ta trong vinh nhục , thăng trầm
soi gương đời thấy sợi bạc theo tháng năm
chạnh chút niềm u âm thầm khó tả
thân trâu vẫn mang cày nợ trả
xác hổ còn phảng nét oai hùng
sao chân đã chồn , lòng đã chùn
đêm nghe gió lay tưởng bão bùng lại nổi
ta muốn quên ta tự mình sám hối
nhưng rồi thôi , nào có lỗi , chỉ tại nghèo
quanh năm suốt tháng gieo neo
mà nàng thơ vẫn còn theo – chung tình
mặc đời với những nhục vinh
Huỳnh Vũ Hoàng Tuấn
Thu Mar 11, 2010 8:03 am